[Review] Ta rẽ gió đạp tuyết

0
140
views

Thông tin cơ bản

Truyện gốc: Ta rẽ gió đạp tuyết (Ngã thừa phong tuyết | 我乘风雪)
Tác giả: Khí Ngô Câu

Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, báo thù rửa hận

tình hữu độc chung (1×1), cận thủy lâu thai, trúc mã trúc mã, mất trí nhớ, ngụy thế thân, bạch nguyệt quang, cẩu huyết
Trước phóng đãng bất kham sau sủng thê Tướng quân công vs thanh lãnh thiện lương si tình cứng cỏi Hầu gia thụ
HE

Độ dài: 141 chương + 1 ngoại truyện

*Phần phía sau có yếu tố SPOIL tiết lộ nội dung truyện, cân nhắc trước khi đọc.

Review Ta re gio dap tuyet

Truyện này không có một art nào -.- nên đành mượn tạm hình của Ba trăm năm vắng bóng thượng tiên vậy ~~

Review Ta rẽ gió đạp tuyết

Bộ này nằm trong top đam mỹ 2021 mọi người ạ, nói một câu công bằng thì quá là cẩu huyết :))) Truyện có 141 chương mà ta đã phải thức một lèo đến 4h sáng để đọc liền tù tì 70 chương thật muốn hỏng mắt mà không thể dừng lại được.

Thực ra thì nhìn tag truyện chắc ai cũng đoán được thân phận của công rồi, ngược lên ngược xuống ganh ghét đố kị các kiểu hóa ra là ganh tị với chính mình. Tác giả rất giỏi làm trò nha, hai bạn vờn vờn nhau gần hết truyện mới lộ thân phận :))) Cứ mỗi lần tưởng xác nhận công là bạch nguyệt quang rồi thì manh mối lại đứt. Thôi thế thì mới có truyện mà đọc, mới có mấy màn ngược cả thụ lẫn công nhưng hóa ra là hai bạn chỉ tự dằn vặt nhau ~~

Sơ qua về bối cảnh một chút: Công và thụ quen biết nhau từ nhỏ, hai nhà vốn là thế giao, thế hệ trước cùng là công thần của tiên đế. Nhưng so ra thì, gia đình thụ phụ mẫu đủ đầy, phía trên có hai huynh trưởng đều là tướng quân giỏi. Thụ là con út trong nhà, tính tình mềm mại thiện lương. Trong khi đó công mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được đón vào cung nuôi nấng như hoàng tử, sớm phong quận vương, thực ra lại cô đơn thiếu thốn không ai bằng. Hai đứa trẻ ngây thơ cùng lớn lên, tiểu tước gia lôi kéo Bùi tam công tử làm trò xấu, Bùi tam công tử lại quen ỷ lại vào tiểu tước gia. Tuy tình cảm chưa tỏ, tuổi nhỏ trong sáng như gương, thế nhưng kinh đô ai cũng biết hai người là tri kỉ.

Một trận chiến nổ ra, cả Hầu phủ lần lượt chết trận sa trường. Bùi Trường Hoài bị cha đánh gãy chân không cho ra trận, mong có thể lưu lại trụ cột cuối cùng cho Bùi gia. Tạ Tòng Tuyển thay y lĩnh mệnh, trước khi đi, hắn nói: Đợi ta trở về, có lời quan trọng sẽ nói cho ngươi.

Nhưng Tạ Tòng Tuyển rốt cuộc không có cơ hội đó.

Hắn nối gót ba vị tướng quân, chết trận anh hùng. Bùi Trường Hoài lãnh binh ra trận, cuối cùng chỉ nhận được thi thể không nguyên vẹn của người kia. Từ đó trận chiến Tẩu Mã Xuyên trở thành ác mộng cả đời của y. Kể từ đây y chẳng còn lại gì.

Không phải y chưa từng hi vọng, bởi vì Tòng Tuyển đã nói, đợi hắn trở về. Hắn chưa bao giờ thất hứa. Cho nên y một mực chờ đợi, đợi khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống kinh đô, sóc phong thổi qua đầu cành mai, người trong lòng y sẽ trở về.

Nhưng làm sao Tòng Tuyển có thể trở về đây? Hắn đã chết sáu năm rồi.

Lại một mùa đông nữa đi qua. Lầu Phù Dung có khách nhân tựa lan can uống rượu nghe khúc, dung mạo hắn ba phần tương tự cố nhân, tựa như vô vàn giấc mộng cố nhân về, không khỏi khiến Bùi Trường Hoài ngơ ngẩn cõi lòng.

Rất lâu sau đó, Triệu Vân chua chát châm biếm y, “Hầu gia vừa gặp đã trêu chọc ta, còn không phải vì cũng có mấy phần yêu thích?” Bùi Trường Hoài đáp: “Ngày đó kinh đô đón trận tuyết đầu mùa, hoa mai trong lầu Phù Dung nở rộ.”

“Việc này có liên quan gì đến ta?”

“Triệu Vân, lẽ nào chưa có ai từng nói với ngươi, ngươi và Tòng Tuyển rất giống nhau?”

Dung mạo giống, thanh âm giống, kiếm pháp giống, đến cả động tác trong vô thức cũng giống.

Nhưng cố tình lại không phải là người đó. Tòng Tuyển ca ca trong ký ức của y, như trăng sáng trên cao, là người quân tử hữu lễ, thiếu niên anh hùng, là người một mực che chở bảo vệ y. Còn Triệu Vân trước mặt vừa vô lại vừa tàn nhẫn, sao có thể là Tòng Tuyển?

Triệu Vân chỉ mong y có thể hiểu được, “thương lấy người trước mắt”. Nhưng giày vò lòng người biết mấy, cứ mỗi lần hắn cảm thấy Bùi Trường Hoài đã mở lòng, lại có một sự kiện gì đó liên quan tới bạch nguyệt quang khiến Bùi Trường Hoài thần hồn kích động còn Triệu Vân thì tức điên lên được.

Thật nực cười, Triệu Vân hắn lại phải ghen với một người đã chết.

Hắn căm tức cái kẻ Tạ Tòng Tuyển kia. Rốt cuộc thì hắn cũng chẳng có cái duyên phận trúc mã trúc mã cùng lớn lên với Bùi Trường Hoài, còn người kia lại có thể độc chiếm y từ thuở thiếu thời. Rốt cuộc thì hắn cũng không thể biết được giữa Tạ Tòng Tuyển và Bùi Trường Hoài đã có những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế nào, để sáu năm sau Bùi Trường Hoài vẫn si tâm nhất mực. Rốt cuộc thì trong lòng y chỉ có kẻ tên Tạ Tòng Tuyển kia, y không cho phép bất kì ai khinh nhờn tới kẻ đó dù chỉ trong lời nói. Nhưng cũng là y, nhẫn tâm đâm hắn một kiếm thấu tim.

Kẻ si tình nhất trên đời là y, bạc tình nhất trên đời cũng là y.

Càng đọc mà càng sốt ruột với hai bạn, công thì cứ ghen tuông khổ sở, thụ thì cứ giằng xé trước sau :))) Dĩ nhiên cuối cùng Hầu gia cũng bị mê hoặc bởi Triệu đô thống thôi. Trải qua sinh tử, y quyết tâm đặt quá khứ xuống, yêu thương họ Triệu thẳng thắn, chân thành. Cứ tưởng thiên tân vạn khổ tới đây cuối cùng họ Triệu cũng thắng lợi… thì tèn ten hắn nhớ ra kí ức bị phong ấn! Sớm không nhớ ra muộn không nhớ ra, trầy da tróc vảy tới lúc giành được người thương từ tay đối thủ thì phát hiện ra chẳng có đối thủ nào ở đây cả :))) Thật sự vừa tức vừa buồn cười.

Spoil nốt đoạn cuối là Triệu Vân sau khi khôi phục trí nhớ và quay lại thân phận Tạ Tòng Tuyển thì tự ghen ngược lại với họ Triệu :))) ghen vì Tạ Tòng Tuyển trước kia phải khổ sở giấu giếm tình cảm bao năm, giữ thân tâm trong sáng, sợ dọa người thương chạy mất, thế mà hắn vừa chết mấy năm Trường Hoài của hắn đã nhào vào lòng nam nhân khác…

Phải nói ta cực kì thích cái motif tá thi hoàn hồn, ngụy thế thân này. Tuy đoạn cuối kết hơi vội và chỉ có một phiên ngoại ngắn xíu, tổng thể truyện vẫn rất khá. Ngọt ngược đan xen, quyền đấu và chiến tranh vừa đủ. Cảm giác các nhân vật phụ có thể có nhiều chỗ để khai thác hơn, thay vì chỉ tập trung vào mỗi thằng cha phản diện Tạ Tri Quân, mỗi lần tay này lên sàn là chỉ muốn skip qua cho rồi. Nói chung truyện hơi đầu voi đuôi chuột, nhưng ta vẫn rất là thích vì đúng gu á ~ Thêm nữa, cảnh lái xe khá là nhiều và cũng khá là mượt nha mn, không có censor gì hết trơn :)))

Và truyện thật sự rất cẩu cẩu cẩu huyết aaa, nếu Triệu Vân không phải Tạ Tòng Tuyển thì dễ là kết BE lắm. Bùi Trường Hoài lúc đó đã động lòng rồi mà vẫn không thể buông xuống gánh nặng xưa kia, nên rất có thể cuối cùng y sẽ tìm chết theo Tạ Tòng Tuyển, bỏ lại Triệu Vân sống một mình trên đời thôi. Cẩu huyết tức tưởi luôn…

“Kỳ thực ngươi nói đúng, ta vẫn luôn lừa mình dối người, sáu năm trước, ta sớm nên chết trận ở Tẩu Mã Xuyên cùng bọn họ, đó mới là chốn về của ta.”

“Chỉ nguyện quân bình an, sống lâu trăm tuổi.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here